Sau cuộc gặp hôm đó, An Nhiên cảm thấy như mình đã đẩy được một phần áp lực nặng nề ra khỏi vai. Lâm Phong đã cho cô thêm một cơ hội, dù anh vẫn không dễ dàng thừa nhận sự thay đổi. Nhưng dù sao, ít nhất anh cũng không từ chối hoàn toàn công sức của cô. Cảm giác nhẹ nhõm dần dần thay thế những lo lắng, mặc dù bên trong cô vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng.
Ngày hôm sau, An Nhiên quay lại làm việc tại văn phòng với tinh thần mới. Cô quyết định sẽ đưa ra những ý tưởng táo bạo hơn, phá vỡ mọi giới hạn mà mình từng tự đặt ra. Dự án không chỉ là một thử thách về công việc, mà cũng là một bài học về lòng kiên trì và sự tự tin. Cô không muốn thất bại lần nữa.
Lệ Thu vẫn như mọi khi, luôn xuất hiện bên cạnh, mang nước và dõi theo từng bước tiến của cô. Cô ấy nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt An Nhiên.
“Chị có vẻ ổn hơn rồi đấy. Không còn lo lắng như trước nữa.” Lệ Thu mỉm cười, nhưng trong đó là sự quan tâm rõ rệt.
An Nhiên gật đầu, nhưng ánh mắt cô dường như vẫn còn chút trăn trở. “Tôi nghĩ tôi đã tìm ra hướng đi mới. Nhưng liệu nó có đủ để chinh phục Lâm Phong không?”
Lệ Thu mỉm cười đầy tự tin. “Chị đã làm tốt rồi, giờ chỉ cần thêm một chút may mắn nữa thôi. Cứ tiếp tục, tôi tin rằng chị sẽ làm được.”
Dù vậy, trong lòng An Nhiên vẫn còn những nỗi nghi ngờ chưa thể gạt bỏ. Lâm Phong là người quá khó tính, và cô biết anh không bao giờ dễ dàng chấp nhận sự thất bại.
Thời gian trôi qua, An Nhiên đã dành không ít giờ làm việc thêm, cẩn thận hoàn thiện từng chi tiết của dự án. Cuối cùng, khi bản kế hoạch hoàn chỉnh, cô cảm thấy một niềm tự hào nhẹ trong lòng. Đây là bản kế hoạch mà cô tin rằng sẽ thuyết phục được Lâm Phong.
Hôm nay, cô lại có một cuộc hẹn với Lâm Phong. Lần này, không phải là một buổi gặp mặt căng thẳng như lần trước, mà là một cuộc họp chính thức để đánh giá kết quả công việc. Nhưng trong lòng An Nhiên, vẫn có một sự bồn chồn khó tả.
Cô mặc chiếc váy công sở màu xanh đậm, tự tin bước vào tòa nhà Lâm Gia. Mặc dù cô đã cố gắng bình tĩnh, nhưng mỗi bước đi vẫn như kéo dài thời gian, như những giây phút quan trọng đang trôi qua với từng nhịp đập của con tim. Cánh cửa phòng họp mở ra, và cô bước vào, chỉ thấy Lâm Phong đã ngồi đó, không giống như mọi lần, anh không có vẻ gì là quá nghiêm túc. Ánh mắt anh nhìn cô không còn lạnh lùng mà có phần dịu dàng hơn, điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu.
“Giám đốc Lâm.” An Nhiên lên tiếng, cố gắng giữ vững giọng điệu tự tin nhưng không giấu được chút bối rối.
“Chào cô, An Nhiên.” Lâm Phong mỉm cười, giọng anh nhẹ nhàng hơn mọi khi. “Hôm nay cô mang theo gì?”
An Nhiên đặt cặp tài liệu lên bàn, mở ra bản kế hoạch mà cô đã chỉnh sửa kỹ lưỡng. “Đây là bản kế hoạch hoàn chỉnh. Tôi hy vọng lần này sẽ không làm anh thất vọng.”
Lâm Phong nhận tài liệu, ánh mắt vẫn tập trung vào từng trang giấy, nhưng lần này, có vẻ như anh không vội vàng đưa ra nhận xét ngay. An Nhiên thấy mình càng thêm căng thẳng. Sự im lặng kéo dài quá lâu khiến cô không thể kiềm chế được những suy nghĩ trong đầu.
Cuối cùng, Lâm Phong ngẩng lên, ánh mắt anh sắc bén nhưng không còn vẻ lạnh lùng như trước.
“Cô đã làm rất tốt.” Lâm Phong nói, giọng điềm đạm nhưng có sự khen ngợi. “Kế hoạch này đã có sự thay đổi rõ rệt, tôi có thể cảm nhận được sự sáng tạo trong đó. Cô đã làm việc rất cẩn thận.”
An Nhiên hơi bất ngờ, nhưng vẫn không dám tỏ ra vui mừng quá mức. “Cảm ơn anh, giám đốc Lâm. Nhưng tôi nghĩ vẫn còn nhiều điều cần phải cải thiện.”
“Cải thiện, cô luôn muốn làm tốt hơn nữa sao?” Lâm Phong nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ thú vị. “Tôi biết, nhưng lần này, cô đã làm rất tốt. Tôi sẽ không phê bình nữa.”
Cảm giác như có một luồng không khí trong lành đột nhiên lấp đầy căn phòng. An Nhiên cảm thấy mình vừa được một tảng đá lớn gỡ bỏ khỏi vai. Cuối cùng, công sức của cô đã được công nhận, và sự khó tính của Lâm Phong dường như không còn là một bức tường vững chắc nữa.
Nhưng trong giây phút đó, Lâm Phong bất ngờ đứng dậy và tiến lại gần cô. “Có một điều tôi muốn nói với cô,” anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy nghiêm túc. “Tôi đã nhận thấy sự nỗ lực của cô. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần thêm thời gian để hiểu rõ về nhau hơn.”
An Nhiên nhìn anh, không nói gì, nhưng trái tim cô bỗng đập mạnh. Dường như có một điều gì đó giữa họ đang thay đổi, dù cô không chắc đó là gì. Lâm Phong dừng lại trước mặt cô, chỉ một khoảng cách rất gần, đủ để cô cảm nhận được hơi thở của anh.
“Có thể trong công việc, chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng tôi tin rằng cô đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.”
An Nhiên đứng đó, không biết phải đáp lại sao. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lâm Phong, cảm thấy một chút gì đó khó diễn tả. Là sự khích lệ, hay một điều gì khác mà cô không thể nhận ra?
“Cảm ơn giám đốc Lâm. Tôi sẽ cố gắng.” An Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng, dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.