Tựa Như Gió Thoảng Qua

Chương 3: Dương Nhật lên, mới có ánh sáng



Một tuần trôi qua kể từ buổi thuyết trình căng thẳng, An Nhiên vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với bản kế hoạch mà cô đã trình bày. Cô luôn cảm thấy thiếu một yếu tố nào đó, một mảnh ghép còn thiếu để khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo, để có thể thật sự chinh phục được Lâm Phong. Cô biết rằng, trong mắt anh, cô vẫn chưa đủ tốt.

Cô dành hàng đêm làm việc muộn tại công ty, đôi khi chỉ có tiếng lách cách của bàn phím, tiếng thở dài nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh của phòng làm việc. Lệ Thu thỉnh thoảng đến đưa cô nước, nhưng An Nhiên không bao giờ muốn bỏ cuộc, dù cảm giác mệt mỏi dâng lên từng phút.

Hôm nay, khi cô lại bắt tay vào chỉnh sửa kế hoạch, một email đột ngột xuất hiện trong hộp thư. Tiêu đề chỉ đơn giản là “Lâm Phong – Dự án quảng cáo”. Cô mở ra và thấy những dòng chữ ngắn gọn từ anh:

“Đề nghị cô có một cuộc gặp mặt nhanh vào chiều nay, 3 giờ, tại văn phòng Lâm Gia. Đưa ra kế hoạch hoàn chỉnh, tôi không muốn thấy sự thất bại lần nữa.”

Một lần nữa, sự lạnh lùng trong lời nói của anh khiến cô cảm thấy như bị áp lực đè nặng lên vai. Nhưng không vì thế mà cô chùn bước. Đúng hơn, những lời đó lại là động lực khiến cô phải nỗ lực hết mình, vượt qua tất cả.

Đến đúng 3 giờ chiều, An Nhiên có mặt tại văn phòng Lâm Gia. Tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh sáng, thể hiện sự xa hoa và quyền lực của tập đoàn này. Khi cô bước vào sảnh, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô. Cô không bận tâm, chỉ tập trung vào cuộc gặp với Lâm Phong, người mà cô đang cố gắng thuyết phục.

Cánh cửa phòng làm việc mở ra, và lần này, Lâm Phong không ngồi sau bàn làm việc như những lần trước. Anh đứng dậy, đôi mắt nhìn cô như có gì đó chờ đợi.

“Chào giám đốc Lâm.” – An Nhiên bước vào, khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.

Lâm Phong gật đầu, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện. “Ngồi đi. Cô đã chuẩn bị kế hoạch mới chứ?”

An Nhiên ngồi xuống, mở chiếc cặp tài liệu ra, lấy ra bản kế hoạch mà cô đã chỉnh sửa kỹ lưỡng. Đó là một kế hoạch không chỉ đơn thuần là quảng cáo, mà còn là một chiến lược truyền thông toàn diện, kết hợp cả hình ảnh, cảm xúc và yếu tố tương tác với khách hàng. Cô hy vọng rằng lần này, Lâm Phong sẽ thấy sự khác biệt trong công việc của cô.

“Đây là kế hoạch mới tôi đã chỉnh sửa. Đúng như yêu cầu của anh, tôi đã thay đổi nhiều chi tiết để tạo ra sự đột phá.” – An Nhiên nhìn thẳng vào Lâm Phong, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn.

Lâm Phong nhận lấy tài liệu, lật từng trang một cách cẩn thận. Anh không vội vàng, ánh mắt chăm chú, sắc bén. Mỗi lần lật qua một trang, An Nhiên cảm giác trái tim mình lại đập mạnh hơn.

Cuối cùng, anh đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt Lâm Phong thâm trầm, không có vẻ gì là dễ dàng thỏa mãn.

“Tôi không thấy điều gì đột phá trong kế hoạch này.” – Lâm Phong nói, giọng điềm đạm nhưng cứng rắn.

An Nhiên chợt cảm thấy như mọi hy vọng đều tan biến. Cô cố gắng nén lại sự thất vọng đang dâng lên, giữ vững vẻ bình tĩnh.

“Giám đốc Lâm, tôi đã thay đổi hoàn toàn cách tiếp cận của dự án. Không chỉ đơn thuần là quảng cáo, mà chúng tôi đã kết hợp thêm yếu tố storytelling, đưa câu chuyện gia đình vào để tạo sự kết nối với khách hàng.” – Cô giải thích, cảm giác như đang đấu tranh với sự thất bại của bản thân.

Lâm Phong lặng im một lúc, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô. “Cô nghĩ rằng mọi người sẽ nhớ đến câu chuyện gia đình sao? Những ý tưởng như vậy đã quá cũ rồi.”

An Nhiên không thể kiềm chế được nữa. Cô đứng dậy, không rời mắt khỏi Lâm Phong, cảm giác kiên cường từ trong tâm trỗi dậy.

“Giám đốc Lâm, tôi biết anh rất khó tính và luôn đặt ra những yêu cầu rất cao, nhưng liệu anh có thể cho tôi một cơ hội để chứng minh rằng tôi có thể làm được điều mà anh mong muốn không? Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài, hãy nhìn vào những gì tôi đã làm. Tôi không phải là người dễ dàng từ bỏ.”

Lâm Phong nhìn cô, một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Cảm giác khó hiểu hiện lên trong ánh mắt anh.

“Được. Tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội. Nhưng đừng để tôi phải thất vọng.” – Anh nói, lần này giọng điệu đã có phần mềm mỏng hơn, dù vẫn rất nghiêm khắc.

An Nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong lời nói của anh. Cô không biết liệu đó có phải là sự động viên hay chỉ là thử thách tiếp theo, nhưng ít nhất cô đã không thất bại hoàn toàn.

“Cảm ơn giám đốc Lâm. Tôi sẽ làm tốt hơn.” – Cô đáp lại, tự nhủ rằng mình không thể bỏ cuộc.

Khi cô bước ra khỏi phòng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào khuôn mặt, khiến cô cảm thấy như vừa trải qua một cuộc chiến. Nhưng ánh sáng đó cũng mang đến cho cô niềm tin, rằng cô sẽ không dừng lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.