Tựa Như Gió Thoảng Qua

Chương 2: Người Đàn Ông Khó Tính



Vài ngày sau buổi họp căng thẳng, An Nhiên đã không còn thấy Lâm Phong xuất hiện nhiều tại công ty. Anh không phải là người giám sát trực tiếp dự án, nhưng những yêu cầu của anh vẫn ảnh hưởng đến công việc của cô. Mỗi lần cô chuẩn bị thuyết trình hay đưa ra những ý tưởng mới, đều không thể tránh khỏi cảm giác áp lực, bởi cô luôn nhớ tới ánh mắt sắc lạnh và những lời nhận xét không mấy dễ nghe từ anh.

Dù đã hứa sẽ đưa ra một ý tưởng đột phá, nhưng trong đầu An Nhiên vẫn chưa tìm được phương án nào đủ khả năng thuyết phục Lâm Phong. Cô không muốn thất bại. Cô không muốn để anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

“Giám đốc An, đây là bản cập nhật về dự án của mình. Chị xem thử.” – Lệ Thu, thư ký của An Nhiên, bước vào với một tập tài liệu.

An Nhiên ngẩng đầu, nhận lấy và bắt đầu lật qua từng trang. Thực tế, mọi thứ đều ổn, nhưng một phần trong cô vẫn cảm thấy không vừa ý. Dường như mọi ý tưởng của cô đều thiếu đi yếu tố bất ngờ mà Lâm Phong yêu cầu.

“Lệ Thu, em có nghĩ rằng tôi nên thử một cách tiếp cận táo bạo hơn không?” An Nhiên chậm rãi lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi những con chữ trong tài liệu.

Lệ Thu suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Chắc chắn là có, chị. Nhưng phải thừa nhận là ông Lâm này quả thật khó chiều. Mới mấy ngày mà chị đã bị ‘đụng phải’ rồi, chắc chị mệt mỏi lắm phải không?”

An Nhiên khẽ thở dài, đặt tài liệu xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Lệ Thu. “Thực ra tôi không phải sợ anh ta. Chỉ là… có vẻ như tôi chưa đủ sáng tạo để vượt qua sự kỳ vọng mà anh ta đặt lên chúng ta.”

Lệ Thu cười khẽ. “Chị quá lo rồi. Lâm Phong là người nghiêm khắc, nhưng nếu chị cứ chứng minh được năng lực của mình, chị sẽ khiến anh ta phải thán phục. Đó là kiểu người như vậy.”

An Nhiên mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi một nỗi lo. Lâm Phong là người không dễ bị lay chuyển. Anh không hề có vẻ gì là sẽ dễ dàng chấp nhận một ý tưởng bình thường. Và chính điều đó khiến cô cảm thấy lo sợ.

Ngày hôm sau, An Nhiên đứng trước một thử thách không nhỏ. Cô phải thuyết trình lần thứ hai về kế hoạch dự án trước mặt Lâm Phong, và lần này cô không thể để mình thất bại.

Cô bước vào phòng họp, trang phục vẫn như mọi khi, chỉnh tề và chuyên nghiệp. Lâm Phong đã ngồi sẵn ở vị trí giám khảo, không có chút cảm xúc trên khuôn mặt. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, thậm chí không hề có chút thay đổi nào khi nhìn cô.

“Chào giám đốc Lâm. Hôm nay tôi sẽ trình bày lại kế hoạch dự án và hy vọng anh sẽ thấy nó có thể đáp ứng được những yêu cầu mà anh đưa ra trước đó.” – An Nhiên bắt đầu thuyết trình, từng câu chữ đều được cô chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lâm Phong không nói gì, chỉ lắng nghe. Ánh mắt anh vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng An Nhiên lại cảm nhận rõ sự đánh giá không dễ chịu từ anh. Cô đã cố gắng rất nhiều để tạo ra một ý tưởng mới mẻ hơn, đột phá hơn, nhưng liệu lần này có thuyết phục được anh không?

Cô không dám nhìn thẳng vào Lâm Phong lâu, bởi mỗi khi ánh mắt cô gặp anh, cô lại cảm thấy như bị anh soi xét từng chi tiết nhỏ nhất. Cuối cùng, khi thuyết trình xong, cô nhìn về phía anh, chờ đợi phản hồi.

“Lần này tốt hơn trước. Nhưng… vẫn chưa đủ.” – Lâm Phong nhẹ nhàng nói, không hề tỏ ra bất kỳ sự hài lòng nào.

An Nhiên im lặng, trái tim cô chợt thắt lại. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không đủ tốt.

“Cảm ơn giám đốc Lâm. Tôi sẽ xem xét lại.” – Cô trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt anh như đang đánh giá thêm điều gì đó, rồi anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng mà không một lời chia tay.

An Nhiên vẫn đứng đó, cảm thấy một nỗi thất vọng nặng trĩu. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng dường như trong mắt Lâm Phong, cô chưa bao giờ đạt được tiêu chuẩn mà anh mong muốn.

Ngay khi cô quay người định rời khỏi phòng, cô bất ngờ nhận thấy có một bóng dáng đứng ngoài cửa. Lâm Phong đang quay lại, đứng lặng lẽ bên cửa, ánh mắt anh có vẻ dịu đi một chút.

“Cô có thể làm được. Tôi chỉ muốn thử xem cô có thể chịu được áp lực hay không.” – Lâm Phong nói, giọng anh có phần trầm hơn, như thể một lời khích lệ.

An Nhiên nhìn anh, cảm thấy một cảm xúc khó tả dâng lên. Cô không rõ liệu anh có thực sự coi trọng công sức của mình hay chỉ đơn giản là muốn thử thách cô, nhưng một phần trong cô không thể phủ nhận rằng, sự khích lệ của anh khiến cô cảm thấy… ấm áp hơn một chút.

“Cảm ơn anh. Tôi sẽ làm tốt hơn nữa.” – An Nhiên đáp, lần này cô đã có thêm động lực để tiếp tục chiến đấu.

Lâm Phong không nói gì thêm, chỉ quay người bước đi. Cánh cửa phòng họp khép lại sau lưng anh, để lại An Nhiên với những suy nghĩ đan xen trong lòng. Cô không biết liệu mối quan hệ giữa họ sẽ tiến triển như thế nào, nhưng một điều cô chắc chắn là, cuộc chiến giữa cô và Lâm Phong mới chỉ bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.