Tựa Như Gió Thoảng Qua

Chương 12: Cuộc đối đầu trong lặng lẽ



Hai ngày sau khi An Nhiên đưa ra manh mối, không khí trong công ty càng thêm căng thẳng. Lâm Phong đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng, nhưng anh không tiết lộ bất cứ thông tin gì với cô. Sự im lặng của anh khiến An Nhiên càng thêm bất an, nhưng cô biết mình không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.

Buổi sáng hôm đó, khi vừa bước vào văn phòng, An Nhiên nhận được email từ phòng giám đốc yêu cầu cô tham gia một cuộc họp đột xuất. Nội dung chỉ ghi vỏn vẹn: “Thảo luận về sự cố rò rỉ thông tin nội bộ.”

Phòng họp lớn sáng rực dưới ánh đèn trắng, không khí lạnh lẽo đến rợn người. Khi An Nhiên bước vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Lâm Phong ngồi ở đầu bàn, vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm như thường lệ. Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên mà cô chưa từng gặp trước đây.

“Ngồi xuống, An Nhiên,” Lâm Phong nói, giọng trầm nhưng không giấu được sự nghiêm túc.

An Nhiên gật đầu, ngồi vào chỗ dành cho mình. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng ánh mắt nhìn mình.

“Chúng tôi đã tìm ra nguồn gốc của sự cố,” người đàn ông trung niên cất tiếng. Ông ta giới thiệu mình là trưởng bộ phận bảo mật thông tin của tập đoàn.

“Dữ liệu của nhóm cô đã bị truy cập từ một tài khoản không xác định, như cô đã phát hiện. Nhưng điều đáng nói hơn là tài khoản này có liên quan đến một nhân viên trong nhóm của cô.”

An Nhiên cảm thấy tim mình thắt lại. Cô không thể tin rằng một trong những người cô tin tưởng lại có thể làm chuyện này.

“Cụ thể hơn,” Lâm Phong nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, “người đó là Lệ Thu.”

An Nhiên sững người, cảm giác như vừa bị ai đó giáng một cú mạnh vào ngực. Lệ Thu, người bạn đồng nghiệp mà cô luôn tin tưởng, người luôn sát cánh bên cô trong mọi dự án… Lẽ nào cô ấy chính là kẻ phản bội?

“Không thể nào,” An Nhiên lên tiếng, giọng run run. “Lệ Thu không thể làm chuyện đó. Có lẽ có sự nhầm lẫn nào đó.”

“Đây là bằng chứng,” người trưởng bộ phận bảo mật nói, đưa ra một loạt các tài liệu. “Tài khoản đó được đăng nhập từ máy tính của Lệ Thu vào lúc 2 giờ sáng. Dữ liệu cũng được gửi đi từ email cá nhân của cô ấy.”

“Nhưng tại sao cô ấy lại làm vậy?” An Nhiên hỏi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Lâm Phong khoanh tay, ánh mắt không rời khỏi cô. “Đó chính là điều chúng ta sẽ làm rõ ngay bây giờ. Lệ Thu đang ở bên ngoài. Nếu cô muốn, tôi có thể cho gọi cô ấy vào.”

An Nhiên gật đầu, dù trong lòng vẫn ngổn ngang cảm xúc.

Lệ Thu bước vào phòng họp, khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt hoảng hốt. Cô ấy nhìn quanh phòng, rồi ánh mắt dừng lại trên An Nhiên, như muốn tìm kiếm một tia hy vọng.

“Lệ Thu,” Lâm Phong lên tiếng, giọng lạnh lùng. “Cô có muốn giải thích gì về việc tài khoản của cô bị phát hiện truy cập trái phép vào tài liệu nội bộ không?”

“Em… em không biết chuyện gì đang xảy ra,” Lệ Thu lắp bắp, giọng run rẩy. “Em không hề làm gì cả. Em thề với chị An Nhiên và mọi người rằng em không biết gì hết.”

An Nhiên cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt. Cô không muốn tin Lệ Thu có tội, nhưng những bằng chứng kia lại quá rõ ràng.

“Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin lời cô sao?” Lâm Phong gằn giọng. “Tài khoản đó được truy cập từ chính máy tính của cô, vào giờ mà không ai khác có mặt trong văn phòng. Nếu không phải cô, thì còn ai vào đây?”

“Không phải em!” Lệ Thu gần như bật khóc. “Em không biết chuyện gì đã xảy ra. Có thể… có thể ai đó đã lợi dụng máy tính của em. Em thực sự không biết.”

“Lệ Thu,” An Nhiên lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hãy nói thật với chị. Nếu em thực sự không làm, chúng ta sẽ tìm cách chứng minh. Nhưng nếu em giấu bất cứ điều gì, em biết hậu quả sẽ như thế nào.”

Lệ Thu nhìn An Nhiên, nước mắt lăn dài trên má. “Chị An Nhiên, em thề, em không làm. Em không bao giờ phản bội chị, phản bội công ty.”

Cuộc họp kéo dài thêm một tiếng đồng hồ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa được làm rõ. Lâm Phong quyết định tạm thời đình chỉ công việc của Lệ Thu để phục vụ điều tra, trong khi An Nhiên được giao nhiệm vụ đảm bảo tiến độ của dự án.

Khi mọi người rời đi, chỉ còn lại An Nhiên và Lâm Phong trong phòng họp.

“Cô nghĩ gì về chuyện này?” anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy sức ép.

“Tôi không tin Lệ Thu có thể làm điều đó,” An Nhiên đáp, ánh mắt kiên định.

“Nhưng bằng chứng rõ ràng như vậy, cô nghĩ sao?”

“Có thể có ai đó đang cố tình đổ tội cho cô ấy,” cô nói, giọng chắc nịch.

Lâm Phong nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu. “Tôi cũng hy vọng cô đúng. Nhưng nếu cô sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Đêm hôm đó, An Nhiên ngồi một mình trong văn phòng, cố gắng tìm kiếm thêm manh mối. Cô không tin Lệ Thu là kẻ phản bội, nhưng nếu không phải cô ấy, thì là ai?

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô. Có lẽ kẻ đứng sau chuyện này không chỉ muốn làm lộ thông tin, mà còn muốn phá hoại đội nhóm của cô, và hơn hết là phá hoại niềm tin giữa cô và Lâm Phong.

Ai đó, trong bóng tối, đang điều khiển tất cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.