Tựa Như Gió Thoảng Qua

Chương 13: Trong lòng bão tố



Những ngày sau đó, An Nhiên dường như bị cuốn vào vòng xoáy của công việc và những câu hỏi không lời đáp. Sự nghi ngờ về Lệ Thu vẫn còn đó, nhưng trong thâm tâm cô không thể chấp nhận sự thật rằng người bạn đồng hành thân cận nhất của mình lại là kẻ phản bội.

Sáng thứ hai, An Nhiên nhận được một email ẩn danh với nội dung đơn giản:
Kẻ mà cô nghĩ vô tội lại là kẻ đáng ngờ nhất. Tự hỏi, ai đã từng vào phòng cô lúc cô không có mặt?

Cô nắm chặt điện thoại, lòng đầy rối ren. Ai là người gửi email này? Và tại sao họ lại biết về vụ việc trong khi toàn bộ công ty đang cố gắng giữ kín thông tin?

Câu hỏi dường như ám ảnh cô cả buổi sáng. Cô quyết định kiểm tra lại camera an ninh trong những ngày xảy ra sự cố. Dù không chắc sẽ tìm được gì, nhưng cô không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào.

Trong phòng giám sát, nhân viên bảo mật đưa cho cô những đoạn video từ tuần trước. Cô tua nhanh đến khoảng thời gian gần 2 giờ sáng ngày xảy ra vụ truy cập trái phép.

Đột nhiên, cô dừng lại. Một bóng người xuất hiện trên màn hình.

Đó là Lệ Thu.

Cô ấy đi vào văn phòng của nhóm, mang theo một tập tài liệu. Sau khi nhìn quanh một lượt, cô ngồi xuống bàn làm việc, bật máy tính lên và gõ gì đó rất nhanh.

“Không thể nào…” An Nhiên thì thầm.

Hình ảnh trên màn hình là bằng chứng rõ ràng nhất tố cáo Lệ Thu. Nhưng một điều gì đó trong lòng cô vẫn chưa thể chấp nhận. Lệ Thu không phải là người giỏi công nghệ. Nếu cô ấy làm chuyện này, chắc chắn phải có ai đó đứng sau chỉ đạo.

“Cô muốn sao chép đoạn video này không?” nhân viên bảo mật hỏi.

An Nhiên gật đầu. “Vâng, hãy gửi nó qua email cho tôi.”

Chiều hôm đó, Lâm Phong gọi cô vào phòng làm việc. Anh ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy áp lực.

“Chúng tôi đã tìm ra thêm bằng chứng,” anh nói, đưa ra một tệp tài liệu. “Đây là dữ liệu tài chính liên quan đến giao dịch của Lệ Thu. Một khoản tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của cô ấy ngay sau khi sự cố xảy ra.”

An Nhiên cầm lấy tài liệu, cảm thấy tim mình đập mạnh. Khoản tiền đó là một số tiền khổng lồ, và không thể phủ nhận rằng nó khiến mọi nghi ngờ càng dồn về phía Lệ Thu.

“Nhưng anh có nghĩ rằng có ai đó đang cố tình thao túng chuyện này không?” cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lâm Phong nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi. “Cô muốn nói gì?”

“Tôi không tin Lệ Thu làm điều này một mình. Có ai đó đứng sau chuyện này, và họ đang cố tình đổ mọi tội lỗi lên cô ấy. Anh có nghĩ chúng ta nên điều tra sâu hơn không?”

Lâm Phong im lặng trong giây lát, rồi gật đầu. “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng nếu không có bằng chứng rõ ràng, chúng ta không thể tiếp tục kéo dài chuyện này.”

An Nhiên rời khỏi phòng giám đốc với một cảm giác mơ hồ. Cô quyết định gặp trực tiếp Lệ Thu để nói chuyện.

Tại quán cà phê gần công ty, Lệ Thu trông mệt mỏi và tiều tụy hơn bao giờ hết. Cô ấy cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào An Nhiên.

“Lệ Thu, hãy nói thật với chị,” An Nhiên mở lời, giọng nghiêm túc nhưng không gay gắt. “Em có liên quan đến vụ việc này không? Nếu em làm, hãy nói ra lý do. Nếu không, chị cần em giúp chị tìm ra sự thật.”

“Chị An Nhiên…” Lệ Thu ngẩng đầu lên, nước mắt tràn ra. “Em không làm. Em thật sự không làm. Nhưng…”

“Nhưng sao?” An Nhiên hỏi dồn.

“Em nghĩ mình đã bị lợi dụng,” cô ấy nói, giọng đầy đau khổ. “Đêm đó, em đến văn phòng vì có người nhắn tin yêu cầu em kiểm tra lại một tài liệu. Họ nói rằng đó là yêu cầu từ phía khách hàng, và em không dám làm trái. Nhưng em không biết rằng máy tính của mình đã bị cài phần mềm gì đó…”

“Người đó là ai?” An Nhiên hỏi, cảm giác lo lắng trào dâng.

“Em không biết. Tin nhắn được gửi từ một số điện thoại lạ, và sau hôm đó, số đó không còn hoạt động nữa.”

An Nhiên cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Ai đó đang đứng sau toàn bộ chuyện này, và họ rất cẩn thận để không để lộ bất cứ dấu vết nào.

Tối hôm đó, cô ngồi một mình trong văn phòng, suy nghĩ về những manh mối rời rạc mà mình có. Từ tài liệu tài chính đến đoạn video camera, mọi thứ đều chỉ hướng về Lệ Thu. Nhưng lời kể của cô ấy lại khiến An Nhiên không khỏi nghi ngờ về một âm mưu lớn hơn.

Đúng lúc đó, cô nhận được một tin nhắn trên điện thoại:
Nếu cô tiếp tục tìm kiếm, cô sẽ hối hận. Hãy để mọi chuyện dừng lại ở đây.

An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lòng đầy hỗn loạn. Ai đang gửi những tin nhắn này? Và tại sao họ lại muốn cô ngừng lại?

Nhưng thay vì sợ hãi, tin nhắn này chỉ càng khiến An Nhiên thêm quyết tâm.

“Không, tôi sẽ không dừng lại,” cô thì thầm, ánh mắt ánh lên sự kiên định.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.